Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

TÔI CHỊU TRÁCH NHIỆM 100% VỚI NHỮNG GÌ XẢY RA TRONG CUỘC ĐỜI CỦA TÔI

TÔI YÊU VÀ CHẤP NHẬN CHÍNH TÔI

TÔI SẴN SÀNG THAY ĐỔI. TÔI LÀ PHẬT ĐANG THÀNH NÊN TÔI VẪN TIẾP TỤC LUYỆN TÂM.

TÔI CHỊU TRÁCH NHIỆM 100% VỚI CẢM XÚC CỦA TÔI

TÔI LÀ NGƯỜI LÀM CHỦ CẢM XÚC CỦA TÔI. TÔI LÀ NGƯỜI LÀM CHỦ CẢM XÚC CỦA TÔI.

TÔI VUI KHI TÔI MUỐN
TÔI BUỒN KHI TÔI MUỐN
TÔI GIẬN KHI TÔI MUỐN

TÔI LÀ NGƯỜI TÁC ĐỘNG ĐẾN CẢM XÚC CỦA TÔI. 


Thứ Ba, 12 tháng 12, 2017

Tôi tạo nên chính cuộc đời của tôi ngay lúc này.

TÔI LÀ NGƯỜI BẠN TUYỆT VỜI NHẤT CỦA CHÍNH TÔI
TÔI TRÂN TRỌNG SUY NGHĨ VÀ CẢM XÚC CỦA TÔI
TÔI YÊU CHÍNH CON NGƯỜI TÔI
TÔI KIÊN QUYẾT SUY NGHĨ TÍCH CƯC

TÔI TỰ TIN
TÔI THÔNG MINH
TÔI CAN ĐẢM
TÔI KIÊN TRÌ
TÔI KIÊN NHẪN
TÔI CHĂM CHỈ
TÔI GỌN GÀNG
TÔI THÔNG MINH
TÔI XINH ĐẸP
TÔI CAN ĐẢM
TÔI MẠNH MẼ
TÔI GIỎI GIANG
TÔI LÀ BẠN THÂN NHẤT CỦA CHÍNH MÌNH

Mỗi ngày tôi sẽ kiên trì nói với mình tôi tuyệt vời như thế nào, vì tôi sinh ra là để thế giới tốt đẹp hơn và sống 1 cuộc đời kiệt tác.

TÔI YÊU CHÍNH MÌNH

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

TÔI SẼ BẮT ĐẦU TỰ MÌNH TẠO NÊN CUỘC SỐNG MƠ ƯỚC CỦA TÔI

Tôi sẽ làm theo cuốn sách " sống với ước mơ đời mình"

Đầu tiên, đây là nguyên bản bản thân mình:

1/ Ít nói, cảm thấy khó chịu.
2. Luôn thấy mình xa cách với mọi người
3. Khó hòa nhập với mọi người.
4. Luôn tự so sánh với người khác.
5. Trong tưởng tượng của mình không thấy hình ảnh của mình.
6. cảm thấy không đong đầy.
7. Luôn tập trung vào cái mình thiếu
8. Luôn tìm kiếm một cảm giác gì đó mới mẻ
9. Luôn thấy khó chịu và cảm thấy bị cô lập

Mình làm được

Cherry

1. Vui vẻ, lạc quan yêu đời
2. Dám thuyết trình trước đám đông lưu loát vui vẻ
3. dám gặp những ng mà mình chưa dám gặp
4. Can đảm, dám gặp, dám bảo trợ những người bạn mình, cô giáo mình, gia đình mình họ hàng mình.
5. Dám thành công.



Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

Trong lòng thấy ngột gạt

Thảo ơi mình cần phải đầu tư cho năng lực mình bất khả chiến bại nè. Mình nghĩ đến điều đó goài t ko trách m. M nghĩ là m ko có bạn bè ko có ai chơi và muốn tự tử nhưng thảo ah. Trên đời này người yêu thương m nhất là ba mẹ làm gì thì làm nghĩ đến họ trước rồi nghĩ đến người khác sau. Phải chăng ta đòi hỏi quá nhiều sao. Đúng là như vậy mà. Bạn bè thì đi chơi vs nhau thôi. Cuộc đời mình sống và của nó khác mình mà ráng lên. Từ chức khối trưởng mau để có chuyện gì ko ảnh hưởng hả. Ko đc. Mình phải ráng học đi Thảo ơi cố lên nào
Hôm nay tôi thức dậy và tôi cảm thấy khác hẳn, tôi cảm thấy khao khát ấy cháy bỏng trong tôi, tôi cảm thấy mình nhất định nhất định phải thay đổi và cảm thấy mình quyết định rồi mình sẽ nắm bắt cơ hội này và làm việc nghiêm túc vì nó. Tự nhiên cảm thấy 6% vô cùng dễ khi quyết tâm rồi không gì có thể lay chuyển cả vì nó là chiến binh mà.
Giờ thì nó chỉ học tiếng anh, và cố gắng đẹp nhất có thể, luyện cho mình thật giỏi và thật đẹp, trở thành thiếu nữ xinh kinh khủng. Trước tiên là tóc, sau đó tới răng và da. Cảm ơn HTT20 giờ mọi thứ với mình mới thấm. 
Giờ là lúc biến 2016 trở thành năm tuyệt diệu nhất của mình. 
ít nhất 2019 phải trở thành Platinum. Ít nhất là như vậy, Demy làm được thì mình cũng làm được, vẻ đẹp này sẽ trở lại và càng ngày càng đẹp hơn nữa vì tôi là chiến binh

Sợ hãi ư tất nhiên phải sợ hãi rồi. Đó là điều tất nhiên, có ai trải qua một cuộc cách mạng mà không sợ hãi cơ chứ. Có ai trải qua một cuộc cải tiến hoàn toàn mà không sợ đâu. Sợ hãi là dấu hiệu để làm quyết liệt hơn chiến dữ hơn để mình cảm thấy mình khác mình thay đổi bản thân mình. Hình tượng mình muốn hướng tới là con người tự tin vào chính mình như chị Tiên, xinh đẹp bản lĩnh như hai chị.
Giờ xuất phát điểm của mình là chưa tự tin vào vẻ đẹp của mình nhưng không sao. Mình thay đổi mình trước đã rồi tính.

The day i decide to find the best version of myself

Sau khi họp ở Eagle group về nhà, tôi đã khóc rất nhiều và cái lần khóc này làm cho tôi cảm thấy bản thân mình kết nối với chính mình kinh khủng. Tôi thấy mình muốn và cảm nhận được cái khao khát phải thay đổi ở đây, từ đáy lòng mình.
Ngày qua ngày, suốt gần 3 tháng ròng qua, và có khi cả thời gian những tháng trước nữa, stress hay tất cả những thứ khác là dấu hiệu để thay đổi nhưng tôi trong những ngày trước vì quá sợ hãi, mà còn đắm chìm mình vào sâu hơn. Nhưng như stress lần trước cái chìa khóa của hôm nay là tôi đã chấp nhận. Tôi chấp nhận bản thân mình tự ti, ở những nơi lớn và nhiều người thì tôi tự ti vì mình nhỏ bé, mình không đẹp như người khác_ là so sánh bản thân mình, rồi thấy mình yếu kém, mình dở, mình không được như họ, không nói hay, không học nổi bật như họ, thậm chí còn đi so sánh mình với người dở nhất.
Trong cái lần stress trước đó tôi đã vượt qua được bằng cách tự yêu quý bản thân mình, tôi tự thấy mình dễ thương, tự thấy mình khỏe mạnh, tự thấy mình cần được yêu thương và trân trọng. Thế rồi tôi đi dạy thêm và 6 tháng đó của tôi vô cùng hạnh phúc. tôi thấy mình có ích vô cùng, tôi thấy mình giỏi lắm. Và cái tính ba hoa của tôi khiến tôi dường như muốn đi khoe với cả thế giới rằng tôi giỏi lắm có thể đi dạy thêm nhưng đầu óc nông cạn của tôi nào có thấy rằng tôi có thể kiếm ra tiền mặc dù tất cả mọi người ai cũng có thế làm điều đó. Lần đầu kiếm ra tiền mà còn thấy mình có ích nữa nên cảm thấy có thể đi khoe với cả thế giới, đậu Ngoại thương rồi cứ nghĩ là mọi thứ dừng lại, làm khối trưởng rồi thì cảm thấy mình quá uy quyền rồi, nhưng tôi đâu ngờ những cái to lớn luôn đi kèm với trách nhiệm.
Lần đầu biết tới Amway cũng vậy, tư duy chưa phản biện và mọi người cứ nói thì nghe thì tiếp thu, nhưng mình thấy nó đúng mà. Cảm giác là uhm mình cứ đi tìm hiểu. Nhưng hôm nay mình ko nghĩ gì đâu xa hết mình chỉ nhớ có 2 điều: 1 là muốn thay đổi và tự tin ít nhất là giống chị Tiên và Bích Vân, hai là muốn làm cho ba mẹ tự hào và bản thân mình cảm thấy hạnh phúc.
Trước tiên muốn kể hết ra những tật xấu của mình đã:
Mình mỗi ngày không nhìn thấy đâu là tương lai của mình, cái gì cũng mù mờ hết thảy nên chẳng muốn làm gì. Đôi khi còn nghĩ là cuộc đời của mình mình đâu hình dung ra gì đâu thì cần gì đâu mà phải nghĩ cho mệt. Rồi nhìn mãi nhìn mãi, thậm chí khi đi đâu ngoài đường chợt nhận ra một cái tên để mình vào trang cá nhân của họ xem thế nào thì mình lại thấy như tim hụt đi một nhịp vì mình cảm giác mình thấp kém quá, trước kia họ học dở hơn mình mà, trước kia họ đâu có gì bằng mình đâu, sao giờ lại đẹp đến thế tự tin đến thê, nhiều bạn đến thế, tại sao? Những câu hỏi ấy cứ quặn lên trong mình mà khiến cho mình buồn kinh khủng. Và mình chợt nhận ra trước giờ những thứ mình tự hào nhất về mình lại không là của mình, những thứ đó là của ba và mẹ, người yêu mình vô bờ vô bến. Người mà chẳng màng đến bản thân mình uống ly cafe 19k ở Vincom thấy mắc nhưng sẵn sàng nói con uống sinh tố bưởi 60k cho khỏe đi con. Người mà 2 đứa con ở Sài Gòn gần 10 năm trời chưa được dẫn đi vào Vincom và vào cũng bị dẫn đi mỏi cả chân chờ cả buổi chỉ đế shoppingwindow rồi đi về. Hai con người ấy không bao giờ nói một tiếng nào dù mình không biết tiết kiệm.
Xin bao nhiêu cũng cho vì sợ con thiếu tiền, con đói, con không đủ ăn ở cái đất Sài Gòn hoa lệ. Nó sống kì lắm bởi vậy giờ có ai chơi với nó đâu.
Hồi nhỏ chơi với Dung thì hay sai bạn, chơi với Trang thì gato sao nó nói nhiều mà mình ko nói đc gì lúc cãi lộn tức quá phải về ghi lại để bữa sau nhớ. Tết năm ngoái về chơi, thì buồn vì không có bạn bèn đi với Ly với Thảo, với Trang rồi chỉ ngồi nghe mọi thứ, rồi tự trách sao mình không biết gì cả, sao mình lại đi học sớm thể. Rồi còn có suy nghĩ trách cả mẹ nữa, sao mẹ lại cho mình đi học xa như thế để làm gì. Mà mình đâu biết rằng mình vô cùng may mắn. Mẹ và ba đã vất vả cả gần 10 năm học xa nhà của mình mà ba mẹ đã tốn biết bao công sức, tiền chỉ là một phần nhỏ thôi công sức, niềm tin và hi vọng mới là điều đáng nói.
Tôi không thể nào quên được cái ánh mắt đó, ba mẹ và tôi cùng ở trong khách sạn vì ba mẹ lên thăm tôi. Ba dường như muốn rơi nước mắt vì kể về anh. Anh ba, lông bông giờ thì ba mẹ thương lắm, cho thêm 70 chục triệu để mua đất, ba biết anh đã đổ cả bao nhiêu tiền của của ba mẹ để ra Đà Nẵng không một tấm bằng mà không nói một tiếng nào. Tất cả chỉ nuốt nước mắt vào trong mà nghẹn ngào mỗi đêm, tất cả hằn sâu vào đôi mắt của ba rồi, Không biết ba ở xã ra sao mà thấy lúc ba về hưu ba tự ti lắm. cảm giác biết ba không làm gì sai nhưng tôi biết điểm yếu của ba đó là cái tôi lớn lắm, ba luôn nói không muốn ra huyện vì nghĩ sẽ phải làm lính, ba cũng không học lên đại học. Và hơn thế nữa ba tự ti và cảm giác tội lỗi vì mình không đưa được Chú Hưng và dượng Hai lên để 2 người có hưu sau khi ba về hưu. Có lúc stress và hư đốn đến mức tôi nghĩ ba làm việc xấu mình không có phúc nên mình mới như vầy. Nhưng tôi sai rồi. tôi khác và ba khác, tôi nhận thấy điều đó rồi và tôi sẽ đi con đường khác để sau này tôi thanh thản hơn, đời sau phải hơn đời trước.

Nếu kể lại những suy nghĩ tiêu cực trong đầu thì nhiều lắm. Từ khi xa nhà nhìn lại mới thấy tôi có nhiều tính xấu lắm. Lúc nào cũng bị phán xét là con gái thế này con gái thế nọ tui cũng thắc mắc lắm, con gái tại sao phải ở sạch, tại sao phải biết nấu ăn, tại sao phải chăm chỉ quét dọn, tại sao phải đánh răng buổi tối và tại sao phải luôn giữ gìn cái đẹp. cái gì xảy ra rồi cứ để vậy đi có sao đâu. Và cuộc sống nó còn gì đằng sau nữa, cứ nghĩ là sống vậy đủ rồi, tui có mong gì hơn, ba mẹ yêu thương cho tiền, được đi xe hơi, nhà cũng to mà, có hai anh lúc nhỏ hay được mua đồ vậy là hơn người ta rồi, ah còn hay được đi du lịch, giờ thì học Ftu nè giỏi rồi, điểm trên trường có thấp mình cũng học Ftu mà sợ gì. Có những lúc mình chỉ nghĩ đến đó thôi. Ah còn tiếng anh nuâ, khoe được với cả nhà rồi, ai cũng biết  mình giỏi rồi, dắt được bạn Singapore về nữa cả nhà xuýt xoa a con này giỏi quá. thấy vậy là quá đủ chết được rồi. Chẳng cần phải phấn đấu ah Ipad cũng có rồi. Nói tới chuyện ipad thì đúng là đầu óc quá nông cạn. Chờ 6 tháng để có bảo hiểm 53 triệu, xin mẹ 20 triệu mua ipad pro và cả bàn phím, cả bút apple pencil rồi chẳng để làm gì, Trong đầu mình xuất phát những cái này chủ yếu là do chính bản thân mình ko tra lời cho Nhàn trước vì sao mình ko mua ipad hay ko đòi mua? vì có lần nó hỏi như vậy, và lần đó mình không trả lời. cứ thế đến 1 ngày mình tìm hiểu về ipad pro thì thôi xong luôn. Giờ thì phải tìm cách bán apple pencil và phải thú nhận với mẹ là lúc đó con muốn có cây bút quá mà không suy nghĩ, nhất định phải thế. Giờ thì mình hiểu ra rồi, không bao giờ nên khoe khoang
bất cứ thứ gì cả. và chỉ có cái gì của mình làm ra tự khắc người ta sẽ biết đến thôi.

Nãy có suy nghĩ gì trong đầu mà chưa nhớ, giờ nhớ ra là lúc nhỏ mình luôn muốn viết cuốn sách về cuộc đời mình. Và mình cứ nghĩ là mình sẽ viết khi mình đã thành công rực rỡ nên thôi kệ giờ mình cúng đã thành công rôi. Đặt tay vào máy và viết ra những dòng này đối với mình là đã thành công lắm lắm luôn rồi. Cảm ơn ông trời vì đã cho con gặp anh chị Tiên Hoàng, con đã có lúc muốn bỏ cuộc và xấu hổ lắm vì không đi theo đội nhóm nhưng giờ con nghĩ lại rồi, khi mình là chính mình và khi mình thực sự muốn điều tốt nhât cho mình và gia đình mình thì mình sẽ biết cách.

Hôm nay tôi thật sự đã nhìn thấy lợi ích của sách, Hồi trước nhờ quyển sách của Huyndai mà mình tự vực dậy bản thân mình và giờ đây là cuốn sống theo ước mơ của đời mình.
Và mỗi ngày mình sẽ viết những gì mình muốn vào đây và Cherry sẽ là phiên bản mà mình muốn:


Cái tật của mình là mình luôn muốn bản thân mình có 1 lựa chọn thôi đỡ suy nghĩ cho mệt đầu. Nhưng giờ mình rút ra bài học rằng ko suy nghĩ còn mệt hơn là suy nghĩ vì hậu quả của nó không thể rút lại được. Mình nghĩ là mình sẽ muốn đặt tên cho phiên bản mới nhất của mình là phiên bản gì mình nghĩ đến Cherry nhưng mình nghĩ kĩ rồi. Tât cả chìa khóa cho Blog hôm nay của mình chỉ là mình hiểu bản thân mình rồi, cái câu tìm lại chính mình ko có tác dụng đối với mình vì chính mình đây là mình ở quá khứ và nếu tìm lại chính mình thì mình chỉ mắc kẹt ở đây mãi mãi thôi. Nên bây giờ là lúc mình trở thành người mà mình mong muốn, giờ là lúc mình xây dựng con người mà mình muốn trở thành. Vì con người và suy nghĩ của quá khứ không giúp mình thành công, phương pháp cũ cũng không giúp mình học giỏi hơn vì nó lạc hậu rồi.
Chỉ có thay đổi và tìm phương pháp thôi, con người mình lúc trước là con người đi theo đám đông giờ thì hết rồi. Giờ mình sẽ nghiền ngẫm ra chính cái của riêng mình. Và cái tên cho phiên bản mới của mình là (Thảo Nguyên) theo concept của chị Linh An
Thảo Nguyên là theo cái nick hồi xưa Thảo Nguyên xanh_naruto của mình nhưng mà thật sự mình thích cái tên này nó mang lại cho mình cảm giác bình yên, mà Nguyên cũng có nghĩa là toàn vẹn là sống trọn hết những phiên bản mà mình có thế có.



Và Thảo Nguyên sẽ là người như thế nào đây? Thu Thảo sẽ phải nhường chỗ cho Thảo Nguyên nhưng Thảo Nguyên sẽ là giai đoạn cả đời là thời gian rất dài, và bên bỉ:
Cách làm này áp dụng theo quyển sách SỐNG ƯỚC MƠ ĐỜI MÌNH CỦA HACHU- một blogger ở Nhật người luôn chán ghét chính mình nhưng nổi lên với nhân vật Ha chu tự mình xây dựng và dần dần cô đã thực sự trở thành Ha chu và nổi tiếng với ước mơ của mình hơn thế nữa cô còn có thể đi du lịch sau khi tốt nghiệp được tài trợ bởi các công ty đã mời cô về làm. Ha chu đã tạo ra bạn trai trước giáng sinh, Đi vòng quanh thế giới một cách đơn giản và ra mắt Adogaru Nhật kí tầm cỡ nhân viên, làm sao để đi 70 nước. Mai mốt sẽ viết một bài về Ha chu, story teller sao? Cảm thấy mình thích hợp với cái này. Cứ thử hết mình xem sao!!!!


Cảm thấy outcome mà mình muốn ở Thảo Nguyên là:


Thu Thảo trước đây lúc học cấp 1 cấp 2 thì cực tự tin về mình
Lúc này Thảo là con người:
- Hay dằn vặt bản thân
-Cảm xúc không ổn định
-Không dám cố gắng hết sức,ngại làm mọi thứ
-Ít khi chia sẻ với bạn bè
-Sợ giao tiếp
-Ngại nói chuyện với đám đông
-Luôn có 1 phần tự ti bên trong
-Nói được mà chưa làm được
-Lười biếng
-Bừa bộn
-Nghĩ tiêu cực
-ko can đảm làm Amway
-Mặc đồ không có ý tưởng moi
-Da mặt xấu, đen
-Ko bao giờ làm việc nhà
-Không biết quý trọng cái mình có như ba mẹ các anh, gia đình
-Không dám đưa ra quyết định
-Không có mục tiêu rõ ràng
-Không biết tự yêu thương chính mình.

Thảo Nguyên: THe best version of myself
-Tin vào chính mình
-Luôn tự hào về bản thân mình
-Luôn điều khiển được cảm xúc của mình
-Luôn cố gắng hết sức mình, luôn tin tưởng vào tương lai tươi sáng
-Luôn thích giao tiếp, hoạt bát nói chuyện với mọi người.
-Là người có sống nội tâm sâu sắc
-Quan tâm, đủ yêu thương bản thân mình
-Luôn tự hào về những cái mình có thậm chí là yêu thương cái mụn của chính mình,
- Không cần phải lúc nào cũng vui vẻ chỉ cần lúc nào cũng cảm thấy bình an
-Luôn ăn sáng
-Thay vì bán bút thôi thì lấy bút ra vẽ thường xuyên cho đỡ phí, vẽ chuyện tranh cũng đc-vẽ là lúc mình tập trung nhất
-Biết điều gì quan trọng với mình nhất
-Nghĩ và hi vọng về tương lai tươi sáng là mình sẽ trở thành người mình muốn trở thành và luôn can đảm nghĩ đến nó.
- Không phải là nguwoif nấu ăn giỏi nhất nhưng chỉ cần kiên trì làm cho mình ăn món ngon, kiên trì làm bánh cho đến khi thành công thì thôi
-Mặc đồ mình thích là được nhưng đã mua cái gì phải thực sự mê mẩn thì mặc và giặt sẽ trân trọng rất nhiều
-không cần thêm bạn chỉ cần hiều được những người bạn xung quanh họ nghĩ gì
-Năng lượng ko cần lúc nào cũng phải hyper nhưng phỉa biết push mình lên lên xuống mới là cuộc sống.
-Chỉ cần tập đàn lại và rủ người khác đi học chung với mình
- Nuôi sống được mình và nắm bắt cơ hội Amway, Con gái là biết làm đẹp cho mẹ, sẽ làm mẹ đẹp lên, khỏe hơn
- Mua xe và dắt ba mẹ đi du lịch
- Không cần đao to búa lớn đi hội nghị diễn đàn hay cuộc thi gì, chỉ cần làm và tận dụng những quyển sách mà mình có.
- FC 20 năm
-Tư duy tích cực
-Ăn mặc lúc nào cũng thấy mình tự tin và thoải mái


Tớ muốn từ giờ phút này chúng ta là Thảo Nguyên và chúng ta sẽ in đậm những thói quen này vào tâm trí. Và tớ muốn giữ vũng điều này nên tớ sẽ viết ra mục tiêu thực hiện ngày mai

Mai là 8 tháng 12: tớ sẽ đặt mục tiêu 2 ngày trước:
outcome 2 ngày là: Giữ ít nhất 1 lời hứa với bản thân mình
Muốn tự hào về mình khi hoàn thành 2 ngày training ở Topica
Baby step:

3 babystep ngày mai:

Tớ chỉ đặt tên này một lần thôi 

Đọc lại Thảo Nguyên

1. Mở quyển sách anh văn của cô Mai Phương
2. Dậy mang giày 
3. Mua rau 



Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2016

Cuộc đời

Sau khi học khóa Nlp của thầy vas. Sau 3 ngày học khóa học của thầy Vas, mình bỗng nhận ra rằng mình phải làm lành vs bản thân mình với cuộc đời đừng tự vấn bản thân nữa nếu không mình sẽ ko đi đc tới đâu cả phải đam mê lên. Phải hết mình lên.